Tôi rất ấn tượng với Thương về điệu múa cổ truyền Trung Hoa, cô bé như một diễn viên múa thực thụ, dẻo dai và điêu luyện. Điều đặc biệt hơn là trong suốt thời gian biểu diễn, dường như ánh mắt của Thương luôn hướng về phía tôi. Khi đó tôi chỉ cảm nhận được sự khác thường này chứ không nghĩ là cô bé học trò đó đang để ý đến mình. Buổi liên hoan kết thúc, khi tôi đang chuẩn bị ra về thì bất ngờ Thương chạy đến. Chẳng kịp để tôi hỏi một lời, Thương dúi vào tay tôi một phong thư rồi chạy biến. Về nhà, tôi giở thư ra xem. Tôi thật sự bất ngờ với những dòng chữ hiện ra trước mắt. Một lá thư tỏ tình, mà người tỏ tình với tôi đây lại chính là học trò của tôi, một nữ sinh… Đọc xong hết lá thư, tôi cảm thấy trong người có một cảm giác xốn xao rất lạ. Không phải tôi xốn xang như kẻ đang yêu, mà bởi vì những gì trong bức thư khiến tôi thật sự xúc động. Thương viết rằng cô rất quý tôi, tôi là một giáo viên tận tâm với nghề, thương yêu học sinh và đặc biệt rất “đàn ông”. Tôi cũng không hiểu lắm từ “đàn ông” là như thế nào trong bức thư này. Nhưng tôi vui vì mình trở thành một “thần tượng” một hình ảnh để cho học trò noi theo. Sau lần đó, tôi không còn dịp gặp lại Thương cũng như các học trò khác của mình. Các em bận thi cử rồi ra trường mỗi người một nơi. Tôi cũng vì thế mà nhanh chóng quên đi chuyện cũ. Mấy năm sau đó, tôi lập gia đình và có con. Cuộc sống vợ chồng tôi không được hạnh phúc cho lắm. Vợ tôi làm PR cho một công ty quảng cáo, công việc khiến cô ấy bận rộn suốt ngày và thường xuyên phải gặp gỡ khách hàng. Đối với tôi, vợ có bận việc cơ quan mà chểnh mảng việc nhà một chút cũng không sao, tôi có thể thông cảm và giúp đỡ vợ con được. Nhưng tôi không thể nào chấp nhận một người vợ suốt ngày diện đầm này, áo nọ, xức nước hoa thơm phức để đi gặp khách hàng ngoài giờ làm. Có những hôm cô ấy còn đi đến khuya không thèm về ăn cơm tối. Nhiều lần nhắc nhở nhưng vợ tôi toàn lôi chuyện tiền bạc ra để chống chế cho việc làm của mình, cô ấy nói lương tôi thấp không đủ cho cả gia đình chi tiêu nên phải đi làm thêm… Chẳng biết vợ tôi “làm thêm” kiểu gì, mà có lần một người phụ nữ trung tuổi tìm đến tận nhà tôi để đánh ghen. Bà ta cho hay tuy “chưa bắt được tận tay day tận mặt” nhưng đã nhìn thấy cảnh vợ tôi và chồng bà tình tứ đi ăn nhà hàng cùng nhau. Sự việc xảy ra khiến tôi chán nản vô cùng, tôi cũng như người phụ nữ kia tuy chưa có bằng chứng rõ ràng là vợ mình có ngoại tình hay không nhưng trong lòng thì đã ánh lên những nghi ngờ, thất vọng. Đêm đó tôi rủ mấy người bạn thân lên bar ngồi uống rượu, trong men say ngà ngà tôi cảm nhận được một người con gái đến bên mình, mời tôi uống rượu và sau đó đã dìu tôi đi… Như một định mệnh, chính lúc đó tôi gặp lại Thương - cô học trò nhỏ năm nào. Không hiểu là do chưa uống đến độ say hẳn hay là vì gặp người quen khiến tôi xấu hổ mà lúc đó tôi đã bừng tỉnh. Chẳng cần nói chắc ai nhìn vào cũng hiểu giữa tôi và người con gái kia đi bên là như thế nào. Cô ấy ăn mặc hở hang và không ngừng đưa tay đụng chạm vào người tôi. Thương đi cùng với một người con gái nữa, thấy tôi với bộ dạng như vậy Thương đã quay lưng bỏ đi, cô bé cố tình tránh tiếng gọi của tôi. Từ trước đến giờ tôi vốn là người sống rất có kỷ cương, trách nhiệm với những việc mình làm. Không muốn có bất cứ sự hiểu lầm nào xảy ra, ngay ngày hôm sau tôi tìm đến nhà Thương để nói chuyện. Tôi không sợ cô bé ấy ghét tôi, mà chỉ vì không muốn Thương hiểu nhầm về người từng một thời là thầy giáo của cô, là người mà cô từng yêu quý, tôn trọng. Mẹ Thương khá bất ngờ khi thấy tôi đến, bà cho tôi hay cô đi chơi từ đêm hôm trước vẫn chưa về. Điều khiến tôi ngạc nhiên là mẹ Thương không hề tỏ ra lo lắng gì về chuyện đó, thậm chí bà cũng chẳng thèm quan tâm xem liệu bao giờ thì cô con gái sẽ về. Bố Thương cũng có nhà lúc tôi đến, nhưng cũng giống như vợ, ông không mảy may bận tâm… Tôi về mà lòng chẳng thấy yên tâm chút nào, tôi và cô bé đó đúng ra thì không có quan hệ nào trừ tình thầy trò xa xưa, nhưng không hiểu vì sao cứ nghĩ đến việc Thương đi chơi qua đêm khiến tôi suy nghĩ nhiều đến thế. Mấy hôm sau cũng đều như vậy và tôi không có ý định tiếp tục tìm gặp Thương nữa, vì quả thật lúc đó tôi nghĩ trong đầu rằng “tại sao mình lại phải quan tâm đến cô bé đó chứ? Có lẽ Thương đi chơi xa với bạn bè hoặc cũng có thể đó là cách sống buông thả của Thương… Về chuyện của tôi thì cho dù Thương có hiểu lầm hay không cũng đâu có sao”. Nhưng oái oăm thay, đó lại chẳng phải chuyện cỏn con như tôi đã suy tưởng. Mấy ngày sau đó, tôi nhận được một lá thư, của Thương. Không như lá thư cách đây mấy năm cô gửi cho tôi, không phải những lời yêu thương ngọt ngào mà thay vào đó là những lời trách móc trong đau khổ. Tôi thật sự bàng hoàng khi biết được rằng Thương bị bắt trong lần cùng nhóm bạn đi “bay” và thác loạn trong nhà nghỉ… Chua xót thay chính tôi là nguyên nhân khiến Thương có lối sống sa đọa như thế. Những dòng chữ dường như nghẹt ngào nước mắt, cô kể về hoàn cảnh gia đình mình, một cuộc sống không hề có hạnh phúc. Bố mẹ Thương phản bội nhau, cả hai đều ngoại tình, nhiều khi họ còn công khai đưa tình nhân về nhà. Lý do để họ còn tiếp tục chung sống bên nhau là vì không ai muốn nuôi đứa con gái duy nhất. Và cũng chính vì thế mà Thương đã lấy tôi làm “tấm gương”, là chỗ dựa tinh thần cho cuộc đời của mình. Thương cho hay đến giờ phút này cô bé vẫn còn yêu tôi, cô đã yêu và dõi theo tôi suốt mấy năm qua, lấy tôi làm “kim chỉ nam” để vượt qua mọi khó khăn, cạm bẫy trong cuộc sống. Thương nói cô ấy yêu tôi không phải để chờ đợi đến ngày được ở bên tôi, mà vì tôi khác bố Thương, khác những người con trai đến tán tỉnh cô ấy... “Nhưng giờ đây tất cả đã hết, hóa ra thầy cũng chỉ giống như bao người đàn ông khác, tầm thường và trần tục… Vậy thì em còn biết tin tưởng vào ai? Còn biết hy vọng gì vào tương lai tươi đẹp, khi đâu đâu cũng gặp những con người như thầy, như bố mẹ em…” Thương đã kết thúc lá thư của mình như vậy. Tôi thấy choáng váng như vừa bị ai đánh mạnh vào đầu. Hóa ra tất cả là do tôi gây nên, là do tôi đã không làm chủ được bản thân mình. Tôi đâu có ngờ chỉ một hành động thiếu suy nghĩ, tôi đã gián tiếp đẩy người học trò ngoan hiền của mình vào con đường lầm lỗi. Giờ đây tôi biết phải làm sao? Tôi cảm thấy mình không còn xứng đáng đứng trước mặt học sinh để giảng dạy những bài học về tư cách con người. (theo dantri)“... Ai nhìn vào cũng hiểu giữa tôi và người con gái kia là như thế nào. Cô ấy ăn mặc hở hang, không ngừng đưa tay đụng chạm vào người tôi. Thương đi cùng với một người bạn gái, thấy tôi như vậy, cô ấy quay lưng bỏ đi, cố tình tránh tiếng gọi của tôi...”.
Bi kịch nữ sinh yêu thầy
Apr 16, 2009Em còn biết tin tưởng vào ai? (Hình chỉ có tính chất minh họa).
Labels: Chuyện tình, Nữ Sinh, Thầy giào
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 comments:
Post a Comment