Quang DD

Probably. Vậy đó.

May 2, 2009


Đã luôn săn đuổi cái đẹp của tạo hóa trong công viên gần nhà, hết vạch lá lại đến tìm hoa, để rồi rốt cuộc phải đau khổ vì lá héo hoa tàn, nhưng mừng thầm vì đã cất bước, đã giang tay, đã thất tha thất thiểu để làm những gì mình thích. Lúc mới gặp em, anh thấy em rõ ràng quá, đơn giản quá, có mục đíchquá. Và anh đã mỉm cười như anh đã làm với bao người khác. Nhưng càng ở gần em, anh càng khát khao muốn biết, muốn thấy, muốn chạm vào, được hôn đóa hoa ngọt ngào trong công viên gần nhà ấy. Anh đã chán phải trốn chạy, chán phải tự an ủi mình rằng mình đã cố, đã thử, nhưng người tính không bằng trời tính. Chán phải tủi thân từ ngày qua ngày mặc dù trong thâm tâm thì tự hào rằng đây thì vẫn là đây. Ôi chao? Đây là gì nếu không có ấy? Ấy có hiểu cho lòng đây không? Từ ngày có ấy, đây đã hết muốn đi đó đi đây, đi đông đi tây.

Đây chỉ muốn ở như vầy với ấy. Như bao người khác. Vì đây đã biết thèm muốn hạnh phúc. Nhưng để làm vậy, đây phải chịu đánh mất chính mình, phải dám nhảy từ trên núi cao xuống biển sâu, chỉ giữ lại trong lòng hình bóng của ấy sâu trong lòng đại dương đang mỉm cười với đây. Phải dám vứt bỏ hết.

Đây sẽ cố. Nhưng trong quá trình đó, ấy có chờ được không?

0 comments: